“Tình yêu giống như một phép tính. Một bên bằng 0 thì tất cả đều bằng 0”
Một tuần liền tôi không ngủ được đêm nào. Buổi sáng mùa đông nhảy lên xe đi xa 200km. Leo cật lực lên một đỉnh đồi. Hít thở không khí mình chưa từng chạm vào trong đời. Rồi oà khóc. Trong lòng tự nhủ “chúng ta tốt hơn thế cơ mà...” Nắng trên đồi buổi chiều xênh xếch ấm áp vỗ về. Nhưng nào có gì là dễ dàng khi mình cứ nắm lấy mọi thứ trong tay rồi siết chặt.
Buổi sáng ngủ dậy ở trong sương mù. Pha trà. Rồi đi bộ trên những con đường đất bé tí. Nhìn lũ chó chạy theo đám trẻ con đạp xe mặc áo len đỏ xinh xắn. Bạn cho một quả dâu. Playlist nhảy tới bài Strawberries của Caamp, dịu dàng “Be my heart, I've got you in the end, I wish I had you from the start...”. Nghĩ về lúc quay về. Chẳng biết có nguôi ngoai giận dữ, trách móc, bi mẫn nhưng chỉ mong được trở về lại là chính mình.
Dù sau này có quên được hay không hai chữ “thương em...”
#phanyyen